Thiên Tôn Chi Thiên Kiếp

Chương 21: Một Đêm Yên Bình


Vừa mới cắn vào một miếng, cảm giác thơm ngọt, mát lạnh truyền vào đầu lưỡi làm hắn không khỏi tán thưởng:

- Không tệ lắm!

Đã hơn một năm hắn chưa từng ăn loại hoa quả nào ngon như thế này, lúc ở trên Thiên Giới thì mấy quả Đào Tiên là không thiếu nên hắn không chút để ý tới, nhưng khi mất rồi mới biết những loại hoa quả trên kia quý như thế nào.

Thấy mình được Thượng Tiên khen, Mã Tử Lai vô cùng vui mừng, đã từ lâu lắm rồi lão chưa từng được ngồi nói chuyện ngang hàng với một vị từ Thiên Giới xuống.

Bên kia, đoàn người của Trương Anh liền nhanh chóng thu xếp cục diện, xác của những người tử trận liền được quấn vào một tấm vải trắng, sau đó mang về cho gia đình thân nhân của bọn họ an tán.

Mọi người cũng nhanh chóng đi thu gom thật nhiều củi khô, sau đó gom lại thành một đống lớn rồi mới đốt lên, mục đích là để ngăn chặn một số loài mãnh thú tới hỏi thăm, mặc dù mãnh thú không mạnh như yêu thú nhưng chúng cũng khá phiền.

Cho nên, bọn họ cũng không muốn vướng phải phiền phức!

Thoáng chốc sau, liền có hơn hai mươi cái trại đã được dựng lên, một số người bị thương liền nhanh chóng được ưu tiên đi vào bên trong dưỡng thương.

Lần này cắm trại, bọn họ cố tình kéo gần khoảng cách với bàn gỗ Trần Vũ với Mã Tử Lai đang ngồi, dụng ý là để cho an toàn hơn một chút.

Lúc này, ba người Tô trưởng lão, Trương Anh và nữ tử áo đỏ kia từ trong trại bước ra, tiến lại gần chỗ Trần Vũ và Mã Tử Lai đang ngồi.

Tới nơi, Tô trưởng lão khom người hành lễ, nói:

- Tại hạ Tô Sâm, cảm tạ hai vị đã ra tay tương trợ.

- Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi!

Trần Vũ phất tay, không để ý tới chuyện này. Quả thật hắn cũng tiện tay cho đám người kia một trận vì dám cho người ám sát hắn lúc sáng, chuyện này làm hắn có chút không vui.

Thấy Trần Vũ trả lời, ba người bọn họ như được mở cờ trong bụng, bọn họ nghĩ những người như thế này sẽ rất khó gần, nhưng xem ra cũng không phải là như vậy.

Ánh mắt nhìn người của bọn họ cũng đã khác trước rất nhiều.

Trải qua một màng vừa rồi, ai trong bọn họ cũng hiểu hai người này tuy bề ngoài không khác gì một người thường, nhưng thực chất lại khác hoàn toàn.

- Quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân mà!

Tô Sâm tự cười chính mình, lúc sáng còn cho rằng đây là hai tên phàm phu bình thường, đến giờ mới biết mình đã hoàn toàn sai lầm.

Với lại người này, nhìn cũng chẳng đến hai mươi nhưng mà thực lực đã cao như vậy, xem ra là hẳn đến từ một đại gia tộc hay một đại tông môn nào đó.

- Các ngươi cứ tự nhiên.

Mã Tử Lai cũng không phân biệt "Tiên-Phàm", liền mỉm cười ra hiệu mời bọn họ ngồi xuống.

Ba người kia lập tức gật đầu ngồi xuống, duy chỉ có thiếu nữ áo đỏ kia là đang chú ý tới đám đom đóm đang bay sau lưng gốc cổ thụ để tạo ra ánh sáng, nàng suy nghĩ nhưng cũng không rõ làm sao mà lão nhân kia có thể làm được như vậy.

Hồi lâu, nàng hướng mắt nhìn sang Trần Vũ, lên tiếng:

- Tiểu nữ Liễu Nhược Lai, cảm tạ hai vị đã giúp đỡ!

Ánh mắt của nàng có chút hiếu kỳ, trong lòng không khỏi suy đoán người này có thật là đệ tử của vị Băng Hoàng kia không.

- Không biết chiến kỹ mà tiểu ca mới vừa thi triển lúc nãy, phải chăng là của vị Băng Hoàng kia?

Tô Sâm có chút nôn nóng muốn biết thực hư của chuyện này, nếu đúng là đệ tử của vị Băng Hoàng trong truyền thuyết kia quả thật là quá may mắn đi.

Hai người còn lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn vào Trần Vũ và Mã Tử Lai, nhưng hắn lại nhanh chóng để mọi người thất vọng, lắc đầu bình thản đáp:

- Không phải!

- Không phải?

Liễu Nhược Lai, mày liễu khẽ nhăn, xem ra nàng quá chờ mong rồi, dù sao thì những người như thế không phải muốn gặp là gặp, cho dù có gặp người ta chắc gì đã nói ra thân phận thật của mình.
- Gốc linh dược lúc sáng ngươi đã dùng chưa?

Mã Tử Lai thuận miệng hỏi một câu.

- Tiểu nữ đã phục dụng, quả nhiên bệnh tình có thuyên giảm.

Liễu Nhược Lai ôn nhu lên tiếng, quả nhiên gốc linh dược kia không tầm thường chút nào, vừa rút ra liền là linh dược lục phẩm.

- Hai vị đến Đế Đô, hẳn là muốn tham gia kỳ tuyển chọn của Thiên Kiếm Tông?

Trương Anh lúc này đột nhiên lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn vào Trần Vũ. Vì chỉ có thiếu niên này mới đủ điều kiện tham gia vào trong đó, còn lão nhân kia chính là tùy tùng cũng không chừng.

- Thiên Kiếm Tông? Ta cũng có ý định đến đó một chuyến!

Trần Vũ gật đầu, hắn cũng không sợ những người này biết mục đích của mình, cho dù có biết bọn họ cũng chẳng làm nên gợn sóng gì.

- Thật tốt, trên đường xin hai vị tương trợ, vì phía trước hung hiểm không ít!

Trương Anh vỗ đùi một cái, có hai người này giúp thì hẳn trên đường sẽ an toàn thêm một chút.

Tô Sâm thấy mọi người nói chuyện khá tốt, tay trái vuốt râu mỉm cười, ánh mắt có chút thưởng thức thiếu niên trước mặt mình.

Lúc này, Liễu Nhược Lai lấy trong người ra một tấm lệnh bài bằng vàng, trên đó có khắc ba chữ "Tàng Trân Các" vô cùng khí phách, đưa cho Trần Vũ, nói:

- Đây là lệnh bài khách quý của Tàng Trân Các chúng ta, cầm nó vào các vị mua đồ sẽ được giảm tám mươi phần trăm!

Tô Sâm cùng Trương Anh nhìn tấm lệnh bài, thoáng chốc ngạc nhiên, đây chính là lần đầu lão thấy tiểu thư của mình chính tay đem lệnh bài khách quý tặng cho người khác.

- Được!

Trần Vũ cũng không khách khí thu nó lại, hiện tại chưa cần nhưng tương lai nhất định sẽ có diệu dụng của nó.

Vun tay nhẹ một cái, tấm lệnh bài trên tay Liễu Nhược Lai liền biến mất, Tô Sâm trừng mắt, thốt lên:

- Không gian giới chỉ!

Phải biết loại đồ vật này ở trong Thiên Vũ đại lục đắt đến mức nào, đến Tàng Trân Các cũng không có quá năm cái, nên người thường khó mà có được thứ này.

Nghĩ vậy, lão càng tin chắc hai người này lai lịch không hề nhỏ!

Mã Tử Lai nghe Tô Sâm thốt lên thì chỉ cười nhẹ, mấy thứ này đối với những phàm nhân thì vốn quý giá, nhưng theo lão biết trên thế giới tu Tiên thì hẳn chẳng có mấy giá trị.

Thấy tên trung niên Trương Anh nói thế, hắn cũng không để ý nhiều, nhưng chợt nghĩ tới một chuyện, Trần Vũ nhìn sang đám người Tô Sâm, hỏi:

- Tại sao các ngươi không đi bằng yêu thú phi hành, mà lại đi ngựa dưới này?

Vừa nghe hắn hỏi, mọi người không khỏi tức giận, Trương Anh liền lên tiếng giải đáp:

- Thật không giấu gì tiểu ca, chúng ta quả thật đã đặt chỗ trước nhưng vì đến trễ nên yêu thú phi hành đã rời đi. Mà yêu thú phi hành thì chỉ di chuyển một tháng một đợt, hơn nữa số lượng lại ít ỏi cho nên chúng ta mới đành thuê ngựa đi.

Nghe vậy, hắn cũng có chút hiểu biết, tuy thân phận những người này cao quý, nhưng mà yêu thú phi hành lại có hạn, nên cứ theo luật mà làm, nên cũng không trách những người điều khiển yêu thú phi hành được.

Đến khuya, mọi người ai về trại nấy, duy chỉ có Trần Vũ và Mã Tử Lai là không cần vào trại.

Trần Vũ tìm một gốc cây an tịnh ngồi xuống bắt đầu nhắm mắt tu luyện, thi triển Hỗn Độn Thiên Kinh hút linh khí ít ỏi trong sơn mạch.

Vì có lão thổ địa canh giữa nên suốt đêm không có một con mãnh thú hay yêu thú nào dám tới làm phiền, làm mọi người mừng thầm không thôi, quả là một đêm yên bình.

Đến sáng, ánh bình minh bắt đầu chiếu rọi khắp nơi, sương mù cũng tản đi phần nào, tiếng chim bắt đầu vang lên, báo hiệu một ngày mới lại đến.

- Aaaa!

Bỗng nhiên một tiếng thét từ trên trời vang xuống.

Đăng bởi: